fbpx
Arpan

Arpan

🇮🇳 Ấn Độ
Câu chuyện Slowly

Originally written in English.Translated by Vui.

“Mình vẫn chờ đợi, và biết rằng
Ta sẽ gặp nhau khi chờ những chuyến tàu của riêng ta”
– Leonard Cohen, The Stranger Song

Mình vẫn luôn yêu những bức thư tay. Mình yêu những bức thư viết bằng chiếc bút máy của mình, khi những đốm mực in hằn qua mặt kia của mảnh giấy, gói gọn trong những phong thư màu sắc vương mùi nước hoa. 

Sau lần tan vỡ khi nhận ra đã đánh mất người viết thư duy nhất, những cánh hoa khô không còn được đặt vội vào những nếp gấp của bức thư. Những câu văn dài được viết, những khoảnh khắc nhỏ lại đáng giá nhất, mình cảm thấy thế nào, giờ không còn được ghi. Không còn ghé qua bưu điện, không còn theo dõi hành trình bức thư đi, cũng không còn cầu nguyện với “thần bưu điện” nữa!

Không phải ai cũng hợp với những bức thư. Mình đã từng gửi những bức thư vào sinh nhật của bạn bè. Và họ, chẳng sai lần nào, chưa từng viết lại.

Đâu đó vào tháng 8 năm 2018, mình đã tham gia Slowly. Đó là một cộng đồng người dùng nhỏ và ứng dụng nhìn rất khác biệt, theo mình nhớ. Mình đã được tặng chiếc tem đặc biệt dành cho “người đến sớm”. Và hạnh phúc thay khi ngày càng tìm thấy nhiều người dùng gia nhập ứng dụng này. Mình hạnh phúc cho đội ngũ phát triển, vì cá nhân mình cũng là một lập trình viên. Thật là một trải nghiệm đáng quý khi là một phần của hành trình nhìn ngắm sự phát triển của Slowly từ những ngày đầu đến hiện tại. 

Ngược lại cũng vậy. Slowly đã chứng kiến mình phát triển từ từ đến mình ngày hôm nay. 

Mình đã từng trong trạng thái buồn bã khi mới tham gia. Mình đã bị tổn thương và không có một người bạn tốt nào trong hơn một năm. Tất nhiên mình có những người bạn, nhưng mình không đủ thân để chia sẻ những gì mình cảm thấy mà không sợ bị đánh giá. Sức sáng tạo bẩm sinh hay trái tim đã rách nát luôn khiến mình rơi vào cảm giác bất an.

Chỉ có duy nhất Slowly khiến mình bắt đầu cởi mở, một cách từ từ!!

Mình gặp mọi người có những trải nghiệm tương tự, họ đã từng đi qua từng đợt, từng đợt, cả đau đớn và cô đơn. Mình, lần đầu tiên trong đời, không còn cảm thấy bản thân không dành cho thế giới xung quanh. Mình không còn cảm thấy bản thân vô dụng nữa. Mình đã kết bạn và nhận ra, ồ, thế giới đơn giản đấy chứ. Mình không phải là người duy nhất phải đấu tranh. Trải nghiệm khiến mình nhận ra mình không phải là một người kém may mắn. 

Một trong những người bạn đầu tiên mà mình gặp, đã kết hôn và chuyển tới một nơi khác của đất nước. Một người bạn đã đến thành phố của mình trong kì nghỉ và chúng mình đã gặp nhau trực tiếp. Chúng mình đã nói chuyện hàng giờ như thể đã biết nhau trong nhiều năm. Có những người bạn đã giữ liên lạc kể cả sau khi đã rời khỏi Slowly. Mình cũng có những người bạn, mình đã trao cho họ những chiếc chìa khóa mở những góc sâu thẳm và đen tối nhất trong trái tim mình. Họ, đi qua từng góc tan vỡ, đắp vào đó những yêu thương và đồng cảm, và cuối cùng, trái tim của mình đã được chữa lại. 

Sự chia sẻ đã tạo cho mình có thể đi qua những khoảng thời gian sai lầm, khiến mình nhận ra rằng sự đồng cảm và tình bạn có thể gắn kết mọi người nhiều hơn những gì thù hận có thể. Chúng ta không quen với những thứ hạnh phúc. Giữ bản thân bận bịu đấu tranh với những thứ không quá nhỏ bé so với kế hoạch lớn. Chúng ta có quá ít thời gian để chia sẻ những điều phiền muộn và cũng có quá ít bạn bè để chia sẻ chúng.

Mình sẽ dừng bút với một trích dẫn trong 1 bộ phim yêu thích của mình, “Mary and Max”.

Max Jerry Horowitz: “Lý do chú tha thứ cho cháu là vì cháu không hoàn hảo. Cháu không hề hoàn hảo. Và chú cũng thế. Tất cả mọi người đều không hoàn hảo. Thậm chí người đàn ông bên ngoài căn hộ của chú đang xả rác. 

Khi chú còn trẻ, chú muốn trở thành bất kì người nào đó cũng được, ngoại trừ trở thành chính bản thân chú. Bác sĩ Bernard Hasselhoff đã nói nếu chú ở trên một hoang đảo, vậy thì chú sẽ phải quen với việc chỉ có chính bản thân mình. Chỉ chú… và những quả dừa. Ông ấy nói chú sẽ phải chấp nhận bản thân: mụn cóc, và tất cả. Và rằng chúng ta không có lựa chọn việc có mụn cóc hay không, chúng là một phần của chúng ta, và chúng ta phải sống với nó. Tuy nhiên, chúng ta có thể chọn bạn bè của chính mình. Và chú rất vui vì đã chọn cháu. Bác sĩ Bernard Hasselhoff cũng nói rằng cuộc sống của mọi người đều như một quãng đường đi bộ rất dài. Một số quãng đường được lát phẳng phiu. Những quãng đường còn lại, giống như của chú, sẽ có những vết nứt, vỏ chuối và cả tàn thuốc lá. Quãng đường của cháu cũng như của chú, nhưng có thể sẽ không có nhiều vết rạn. Hi vọng rằng, một ngày, quãng đường của chúng ta sẽ gặp nhau, và chúng ta sẽ cùng chia sẻ một lon sữa đặc. Cháu là bạn thân nhất của chú. Cháu là người bạn duy nhất mà chú có.”

SLOWLY

Bắt đầu kết nối với Thế giới ngay!

4.7   8 Tr+

© 2024 Slowly Communications Ltd.    
Điều khoản dịch vụ     Chính sách bảo mật     Cookies